[Kẹo] Chương 32

Chương 32: Lạc Ý

4d156453e3a345736eb28c71d01aea91

Đọc tiếp [Kẹo] Chương 32

[Kẹo] Chương 31

Chương 31: Bị tập kích

bb017d0d8cef452f084ab147ac4b2814.jpg

Đọc tiếp [Kẹo] Chương 31

[Kẹo] Chương 30

Chương 30: Đánh lén

19d5cd11b11133ac970864360a9ee34f.jpg

(quàng hậu :))))))) )


 

Sau nửa canh giờ, hai người rốt cục tắm xong. Tuy toàn bộ hành trình Tiêu Dật đều đưa lưng về phía Bạch Đường, thỉnh thoảng Bạch Đường nhìn Tiêu Dật, nhưng xem ra, lần tắm chung này vẫn rất hòa hợp.

Khi Tiêu Thân tiến vào nhấc thùng tắm, Bạch Đường đang lau đầu cho Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng ngoan ngoãn ngồi trên giường mặc cậu ta vò, hình ảnh này dưới cái nhìn của Tiêu Thân thật là có chút cảm giác phụ từ tử hiếu.

Tiêu Thân vèo tỉnh thần lại, phanh loại suy nghĩ quỷ dị này lại, lén lút liếc nhìn, may quá may, hai người nọ cũng không chú ý đến y, yên lặng thu dọn phòng xong đi ra ngoài.

An ổn bình thản qua mấy ngày như vậy. Tiêu Dật cơ bản cổng lớn không ra cửa trong không vào, như một tiểu thư được nuôi cấm ở khuê phòng, Bạch Đường còn từng trêu hắn, nhóc ta nhắm mắt ngồi đằng kia luyện công hót cũng chả hót với mình một cái, Bạch Đường cũng tập mãi thành quen, mình thì ở cạnh “hi hi” cười vài tiếng, ghẹo hắn tiếp.

Bạch Đường cũng cơ bản không ra khỏi cửa, ngẫu nhiên ra cửa dạo bộ trong khách sạn, tuy Tiêu Thân chưa nói gì với cậu, cậu cũng sẽ chú ý ngôn hành cử chỉ của mình không làm phiền họ thêm.

Lương thực, nước ngọt, quần áo và vật dụng hằng ngày… đều do Tiêu Thân chuẩn bị, hôm đó đột nhiên biến thành người khác, khiến Bạch Đường trong thoáng chốc có chút không quen. Chờ sau khi hầu bàn ra ngoài, Bạch Đường hỏi Tiêu Dật: “Tiêu Thân đâu? Nay sao bỗng biến thành người khác vậy?”

Tiêu Dật thản nhiên nói: “Tiêu Thân có chút việc phải làm, mai mới về.”

“Chuyện gì dạ?” Bạch Đường hiếu kỳ hỏi tiếp một câu.

Tiêu Dật liếc nhìn cậu, hồi đáp: “Không biết.” Bạch Đường nghe xong gật đầu, không hỏi lại.

Mặc dầu chợt biến thành người khác sửa soạn tươm tất cho họ, nhưng không làm Bạch Đường khó quen lắm, đại khái hầu bàn khiến người ta thấy khá thân thiết, hơn nữa rất dẻo miệng, làm người ta tự nhiên thoải mái khi trò chuyện với hắn, nhưng lúc cần im miệng, tuyệt nhiên sẽ không thốt một chữ, quấy rầy Bạch Đường và Tiêu Dật.

Buổi tối sau khi rửa mặt xong, Bạch Đường một bên lau tóc một bên đi tới giường, quăng khăn ướt hơn nửa trong tay xuống, thổi thổi tóc mái trên trán, nói: “Anh cảm giác tóc dài hơn, mái cũng sắp che khuất mắt.” Nắm một lọn tóc giơ lên, cũng sắp dài qua tai.

Trước khi xuyên qua, tóc mái trên trán Bạch Đường vừa dài tới lông mày, hiện tại đã dài đến mắt, nhớ kĩ lại, tới nơi này chắc cũng đã một tháng, thời gian trôi qua thật nhanh mà, mới bắt đầu còn có thể ngẫm lại thầy cô, bạn bè ở thế giới kia, hoài niệm một chút ở cô nhi viện, ở trường học tuy bận mà cuộc sống phong phú, sau rồi từ từ cũng quên mất, có thể qua thêm mấy năm, mấy chục năm nữa, dáng vẻ của những con người ấy sẽ dần dần mơ hồ, rồi lãng quên…

Bất thình lình thương xuân bi thu khiến Bạch Đường bất đắc dĩ cười cười, vực dậy tinh thần một chút, để mình tiếp tục lạc quan với cuộc sống. Nhìn trong chăn tròn ủm một cục, Bạch Đường toét miệng cười xoe, tắt đèn, mò lên giường.

Bò vào ổ chăn, Bạch Đường từ sau ôm chặt lấy Tiêu Dật dùng mặt không ngừng cọ hắn, Tiêu Dật giãy dụa muốn thoát ra từ trong ma trảo của cậu, Bạch Đường ôm chặt cứng sao cũng không nớ lỏng, lặng lẽ ghé vào tai hắn nói một câu: “May mà còn có em ở bên anh.”

Trong lời thủ thỉ này đong đầy quyến luyến ỷ lại, còn cả sự vui mừng và cứu rỗi. Bởi Tiêu Dật là một đứa trẻ, Bạch Đường lại là người lớn, không tự chủ bèn cho mình là chỗ dựa, để Tiêu Dật nương tựa vào mình, nhưng dần dà, cậu nhận ra rằng, bản thân mới chính là người nương nhờ vào Tiêu Dật. Mới tới thế giới này bàng hoàng bất lực và cô độc, sau khi gặp Tiêu Dật có được niềm an ủi, dù bề ngoài không thấy gì, sinh hoạt lạc quan khoát hoạt vô tâm như bình thường thế kia, nhưng nội tâm bất an sợ sệt chỉ có bản thân rõ nhất, và Tiêu Dật xuất hiện, để cậu có nơi gửi gắm, để mình kiên cường chèo chống. Sinh hoạt một tháng này từng chút từng ngày bên nhau, khiến cậu độc thân 20 năm cảm giác vui sướng cỡ nào, cậu không biết, nhỡ một ngày trong tương lai kia nếu Tiêu Dật không cần cậu nữa, rời xa mình, cậu sẽ ra sao, chắc sẽ quen bạn mới, tìm việc làm, nỗ lực để mình sống tiếp, sau trăm năm hóa thành một nắm cát vàng, nhưng giờ, cậu kiên quyết không rời không bỏ Tiêu Dật.

Bạch Đường như ôm báu vật nhỏ, khẽ khàng hôn gáy hắn một cái, rồi trong tư thế ôm ấp ngủ thiếp đi.

Tiêu Dật lúc nghe Bạch Đường nói ra câu ấy thì khựng lại một chút, rồi ngừng giãy dụa, cảm nhận nụ hôn sau đầu nhẹ như lông vũ khuề, ánh mắt Tiêu Dật phức tạp nằm ngửa tay xếp trước ngực, khoảng một hồi lâu, chờ nghe hô hấp phía sau đều đều, mới nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, một cái bóng tối sầm nhẹ lên lầu, lấm lét nhìn trái ngó phải chậm rãi đi tới căn phòng Tiêu Dật Bạch Đường ở, nín hơi nghiêng tai nghóng ha luồng thở khì khò không đồng đều kéo dài trong phòng, xác nhận người ở trong đã ngủ mê, móc ra từ bên vạt áo một ống trúc thuôn dài, tìm một chỗ, lặng lẽ đưa ống trúc đầu nhọn đâm ra một lỗ nhỏ, rồi thổi khói mê trong ống vào phòng.

Đợi sau khi khói mê dậy hiệu quả, lặng lẽ đi vào. Bỗng, trong phòng bay xéo ra một bóng đen tập kích hướng gã, theo bản năng giơ tay chặn, bấy giờ chưởng phong mạnh mẽ bắn trúng lồng ngực gã, làm gã ta “phốc” phun ra một ngụm máu, còn cái bóng đen kia “băng” đập trúng đầu gã, một cái tiếp một cái, vừa tàn nhẫn vừa nhanh vừa chuẩn, kẻ nọ không chống đỡ nổi, ngã trên đất hôn mê bất tỉnh.

Bạch Đường vẫn đang nhắm mắt cầm ghế đánh liên tục, chờ cảm giác không còn phản ứng nữa, mở mắt ra, thấy người nọ ngã trên đất không nhúc nhích cái nào, sợ đến nỗi Bạch Đường vèo ném ghế đi. Chắc không phải là hắn đánh chết người rồi chứ!

Cẩn thận đi tới, thăm dò hơi thở người kia, còn hít, Bạch Đường yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn bên mép người này có vết máu, Bạch Đường tặc lưỡi. Cậu ra tay có phải hơi nặng không?

“Trói gã lại.” Tiêu Dật ngồi ở trên giường phân phó.

“Lấy gì trói đây?”

“Trên người gã chắc là có dây thừng, cậu tìm thử xem.”

Bạch Đường bắt đầu lục soát trên người gã ta, quả nhiên, bên eo gã giắc cuộn dây thừng, Bạch Đường lấy dây xuống, trói gã từ đầu đến chân lại, để phòng ngừa bất ngờ, cố ý trói hai tay gã quặt ra sau lưng quấn vài vòng dây rồi thắt nút chết luôn. Sau khi làm xong, kẻ đánh lén này miễn cưỡng bị Bạch Đường trói thành con sâu lông.

Thời điểm chủ quản đâm thủng giấy cửa sổ, Tiêu Dật đã nghe được tiếng động tỉnh lại, biết có người muốn hạ dược, vội gọi Bạch Đường dậy, để cậu ta bụm mũi miệng mình, chỉ ngón tay tới một làn khói trắng liên tục lan tỏa vào trong, ý bảo bên ngoài có người, mục tiêu là họ.

Lúc Bạch Đường nhìn đám sương bạc kia trực giác nghĩ hai chữ ‘mê dược’, bởi  phim truyền hình  thường thường hay diễn như thế, làm người ta ngủ mê sau thì trói lại, không ngờ tới sẽ thật sự xảy ra trên người cậu, nhất thời có hơi sợ. Nhưng dù có sợ như thế nào đi nữa, cậu cũng phải bảo vệ Tiêu Dật thật tốt, Tiêu Thân không ở đây, nơi này chỉ có cậu mới có thể bảo vệ hắn.

Nuốt ngụm nước miếng, cẩn thận xuống giường, cầm ghế trốn bên cạnh, chờ kẻ đó sau khi đi vào sẽ giơ ghế lên đập.

Bạch Đường vốn nghĩ đối phương nhất định sẽ đánh một trận với mình, không ngăn gã lại được, còn có khả năng làm một hồi đánh đấm ác chiến, không nghĩ tới nhẹ nhõm như vậy đã xong xuôi.

Cột chặt người sau đó ném qua một bên, tìm tất thối nhét vào miệng gã, còn lấy dây thừng trói cứng thắt cái kết sau gáy gã để cấm khẩu khi gã tỉnh lại, dời cái ghế hai tay ôm ngực đao to búa lớn ngồi ở đó, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, để phòng ngừa sau khi gã tỉnh làm ra trò gì.

Lúc này Tiêu Dật nói: “Đã trễ thế này ngủ đi, trong thời gian ngắn hắn sẽ không tỉnh.”

Bạch Đường: “Nhỡ có người đột nhập nữa thì sao? Không anh phải trông.”

Tiêu Dật: “Không có người đến đâu.”

Bạch Đường lắc đầu: “Không được anh phải trông.” Thái độ cực cực dứt khoát, kiên trì ngồi im bất động.

Tiêu Dật: “… Vậy thì đi chặn cửa lại có người cũng không vào được.”

Nói có lý lắm. Bạch Đường gật gật đầu, cọ cọ chạy tới cái ghế cái bàn v.v kê chặn hết ở cửa, vỗ tay một cái đang chuẩn bị lên giường ngủ, nhìn tới cửa sổ, lao lực đẩy đại tủ nhích từng chút từng chút đến cửa sổ.

Hai cái cửa ra vào duy nhất trong phòng đều bị phong tỏa kín mít, hiện Bạch Đường cảm giác đặc biệt an toàn, vui vẻ bò lên giường ôm lấy Tiêu Dật đi ngủ đây.

Ngày thứ hai, đương thời điểm Bạch Đường và Tiêu Dật còn đang ngủ say như chết, muốn vào phòng mà cửa lớn, cửa sổ toàn bị chặn từ bên trong làm thế nào cũng không vào được- Tiêu Thân bày tỏ vẻ mặt mộng bức*.

*

Tiêu Thân: =口=

Ta chỉ mới ra ngoài có một đêm đến cả nhà cũng chẳng vào được đây là có chuyện gì!!!! Cho nên đến cùng là tối hôm qua xảy ra chuyện gì không thể nói ra hảaaaaa!

Hết chương 30

<Chương 29

Chương 31>

[Kẹo] Chương 29

Chương 29: Ảo giác

8909b0109926f41ecd4a4a30e9e2f06c

Đọc tiếp [Kẹo] Chương 29

[Kẹo] Chương 28

Chương 28: Đến

25005196729cede0f5fb1a3e6c755fee

Đọc tiếp [Kẹo] Chương 28

[Kẹo] Chương 27

Chương 27: Dĩ nhiên

8861a1e585876fedb4e8c21f99afa10a
Đọc tiếp [Kẹo] Chương 27

[Kẹo] Chương 25

[Kẹo] Chương 23

Sư bá

b571958446767401b2345a08cd9e37e8.jpg

Đọc tiếp [Kẹo] Chương 23